NHÀ TÙ CÔN ĐẢO - NƠI TỐ CÁO TỘI ÁC TÀY TRỜI CỦA PHÁP
Đây được xem là khu biệt giam lớn nhất và có thời gian tồn tại nhất tại Việt Nam. Từ năm 1862 đến năm 1975, khu biệt giam Chuồng Cọp Côn Đảo đã trãi qua 113 năm giam cầm và tra tấn dã man đối với hàng chục chiến sĩ cạch mạng yêu nước.
Đến với Côn Đảo, Quý khách khám phá khu biệt giam Chuồng cọp gồm hai khu, mỗi khu 2 dãy, mỗi dày 20 chuồng, phía trên có giàn song sắt, có hành lang để gác ngục hành hạ người tù bất kể lúc nào chúng muốn. Ngoài ra, còn có 60 phòng không có mái che được gọi là phòng “phòng tắm nắng” (chia làm 4 dãy, mỗi dãy 15 phòng). Phòng tắm nắng còn là nơi dùng để hành hạ phơi nắng, phơi mưa người tù hoặc là lôi người tù ra đó để đánh đập tra tấn.
Trại giam có tổng diện tích: 5.475m2. Trong đó, diện tích phòng giam: 1.408m2, Phòng tắm nắng: 1.873m2, Khoảng trống: 2.194m2. Chuồng cọp gồm hai khu, mỗi khu 2 dãy, mỗi dày 20 chuồng, phía trên có giàn song sắt, có hành lang để gác ngục hành hạ người tù bất kể lúc nào chúng muốn. Ngoài ra, còn có 60 phòng không có mái che được gọi là phòng “phòng tắm nắng” (chia làm 4 dãy, mỗi dãy 15 phòng). Phòng tắm nắng còn là nơi dùng để hành hạ phơi nắng, phơi mưa người tù hoặc là lôi người tù ra đó để đánh đập tra tấn là nơi dùng để hành hạ, tra tấn, đàn áp gần 2.000 tù chính trị. Nếu tù nhân nào bị nhốt trong chuồng cọp mà phản kháng thì bị cai ngục ở trên dùng cây sào chọc, đổ vôi, tạt nước tra tấn.“Bây giờ nhớ lại vẫn còn cảm giác rùng mình. Phụ nữ ở trong lao tù bao giờ cũng phải chịu nhiều đau khổ hơn nam giới. Những đòn tra tấn dã man, tàn bạo xảy ra với các chị em bị giam ở khu chuồng cọp tưởng như không thể xảy ra trong thế giới văn minh, nhưng đã xảy ra, kinh hoàng” – bà Hoàng Thị Khánh, trưởng ban liên lạc tù chính trị Côn Đảo, nguyên chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra Thành ủy TP.HCM, hồi ức về những ngày trong ngục tù Côn Đảo. Người nào đã bị đưa vào chuồng cọp thì xem như cái chết đã cận kề. Tù nhân vào đây khoảng ba tháng thường là sẽ chết vì bị xiềng chân, bị tra tấn, bị bỏ đói.
Cuối năm 1969, trước phong trào đấu tranh quyết liệt của các nữ tù nhân ở khám Chí Hòa, chính quyền Sài Gòn thấy tình hình bất lợi nên quyết định đày nữ tù nhân ra Côn Đảo. Cuộc đi đày lần đó được gọi là “đi bằng lưng”, bởi các chị chống quyết liệt, những người ép các chị đã đánh đập bằng dùi cui, ma trắc, lựu đạn cay rồi còng lại, vác từng người lên lưng, vứt lên xe chở đi.
Ra đến đảo, 342 chị em bị đẩy ngay vào chuồng cọp. Chuồng cọp có hai khu, mỗi khu có 60 chuồng và 30 hầm đá, giam giữ trên 400 người. Có thời kỳ các khu chuồng cọp nhốt cả hàng ngàn người. Cứ năm người bị nhốt vào một chuồng bề ngang 1,45m, dài 2,5m. Ăn, ngủ, tiểu tiện gì cũng chung một chỗ. Chị em phải thay phiên nhau kẻ ngồi, người nằm. Đêm ngủ phải thay phiên nhau kẻ thức, người ngủ, phải thường xuyên nằm chồng lên nhau như “cá mòi xếp hộp”.
“Ăn cơm nấu lõng bõng với mắm thúi, giòi bọ và khô mục đắng nghét. Chén đũa để trong thùng đất cát bụi bặm, cho bầy chó liếm đi liếm lại rồi sớt cơm cho tù ăn” – nữ tù chuồng cọp Nguyễn Thị Ni, quê ở Gò Công Đông, Tiền Giang, kể. Khi tắm, chị em gom phần nước của năm người lại cho một người tắm, luân phiên nhau năm ngày mỗi người được tắm một lần.
Nước tắm cũng phải dùng lại tới ba bốn lần: nước “nhất” tắm trên đầu, nước “nhì” tay chân, cho đến nước “chót” thì đã đen ngòm. “Nước này được tận dụng tiếp để giặt đồ” – bà Hoàng Thị Khánh nhớ lại. Để duy trì được sức đấu tranh, chị em phải bắt mối cánh, thằn lằn bò trên vách đá ăn cho có chất đạm. Ở đây chim sẻ rất nhiều, thỉnh thoảng có con rớt xuống chuồng cọp, chị em liền bắt lấy, nhổ lông, xé tơi ra cho vào chảo ủ nóng, lát sau đem ăn.
Trong khu chuồng cọp lúc đó có má Sáu bị mù hai mắt, chị em thường gọi là bà Sáu mù. Bà tên thật là Nguyễn Thị Chỉ, quê Quảng Nam, dù đã 70 tuổi, mắt bị mù nhưng vẫn khí phách đấu tranh chống chào cờ, chống nội qui của nhà tù. Một lần, nhà tù bày kế đưa bà ra giam chung với những chị đã chịu chấp hành nội qui, đưa ra một mâm cơm thịnh soạn gồm đĩa rau muống và trứng vịt luộc nóng hổi. Biết đây là mưu kế, bà buông đũa không ăn, xin về lại chung chuồng với chị em đấu tranh, chấp nhận ăn khô mục mắm thúi mà kiên trung cùng chị em.
Chỉ trong vòng năm năm, tòa án quân sự đặc biệt của chính quyền Sài Gòn đã tuyên án tử hình hơn 200 tù chính trị, hầu hết thuộc Mặt trận dân tộc giải phóng miền Nam. “Có một kỷ niệm cứ in đậm mãi trong ký ức của tôi về tình đồng chí, về sự cảm phục một con người yêu nước. Đó là kỷ niệm về nhà sư yêu nước Thích Hành Tuệ, một người tu hành nhưng có lòng yêu nước nồng nàn bị giam giữ trong chuồng cọp, kiên quyết không khuất phục trước mọi đòn tra tấn dã man và hi sinh nơi chốn lao tù”
Vì quá phẫn nộ với cách hành hạ dã man của bọn cai ngục có chiến sĩ đã dùng dao tự làm tự mổ bụng, cắt ruột và ném vào mặt cai ngục.Với diện tích là 4410m2 gồm 9 phòng giam, 24 gian chứa lợn, 2 chuồng bò và 1 hầm chứa phân bò. Năm 1969, Mỹ mở rộng các gian chứa heo thành các trại giam. Chuồng bò Côn Đảo được coi là trại giam tàn bạo và kinh khủng nhất của tội ác thực dân khi được phát hiện sau cùng.
xây dựng với mục đích để nuôi bò nhưng sau này chuyển đổi một phần để làm trại tù, nhưng vẫn có một phần tiếp tục để nuôi súc vật ngụy trang cho những kiểu tra tấn rùng rợn.Chuồng Bò Côn Đảo lúc bấy giờ được cai trị bởi Lê Văn Khương – cai ngục tàn bạo nhất thời bấy giờ. Chính hắn đã ra tay đày đọa và sát hại tàn ác đồng bào ta, nhưng không vì thế mà những anh hùng ở Chuồng Bò Côn Đảo bị khuất phục. Hắn càng tàn ác, các chiến sỹ càng quật cường đấu tranh. Đã có biết bao chiến sỹ cách mạng bị bỏ đói, bị đánh đập, bị bỏ khát…, biết bao anh hùng đã hy sinh nhưng phong trào đấu tranh chống chào cờ, chống nội quy khắt nghiệt của các chiến sỹ bị giam tại Chuồng Bò Côn Đảo chưa bao giờ bị dập tắt.
Để chống lại sự đấu tranh quyết liệt của các chiến sỹ tại Chuồng Bò Côn Đảo, Mỹ – Ngụy đã mở rất nhiều cuộc đàn áp đẫm máu với lực lượng cảnh sát dã chiến tăng cường, sát hại hoàng loại chiến sỹ cách mạng. Không chỉ có thể, những hình thức tra tấn dã man như đánh đập bằng củi đòn, cho đi “tàu bay”, “tàu lặn” hay dùng hai thanh tre rừng cột vào ống chân… đã khiến cho nhiều chiến sỹ tại Chuồng Bò Côn Đảo bị bại liệt, tàn phê bởi chế độ đày ải độc ác này. Nhưng vượt lên trên tất cả, các cuộc đấu tranh của những người con Việt Nam yêu nước vẫn diễn ra, vẫn kiên cường và bất khuất, góp phần to lớn vào chiến thắng oai hùng của cả dân tộc.
Ngày nay, di tích lịch sử Chuồng Bò Côn Đảo hằng năm vẫn đón hàng ngàn lượt khách du lịch ghé thăm. Đây có lẽ là nơi đau thương nhất, nhưng cũng là nơi đáng tự hào nhất của nước Việt Nam. Du khách hãy ghé nơi đây một lần, tham qua và lắng nghe về những năm tháng làm nên trang sử vàng của dân tộc.
Với cách tra tấn dã man trên, thực dân đế quốc đã gây ra một nỗi đau lớn trong lòng dân tộc. Ngày nay khi đất nước đã thống nhất và đang phát triển nhưng chúng ta không thể phủ nhận để có được ngày hôm nay đất nước chúng ta đã đi ra từ đau thương chiến tranh và công lao to lớn của các thế hệ anh dũng đi trước quên mình để bảo vệ cho cách mạng cho thế hệ sau.
Các hoạt động thăm di tích lịch sử nói chung và chuồng bò Côn Đảo, nhà tù Côn Đảo nói riêng như một lời tri ân bày tỏ lòng thành để tưởng nhớ các chiến sĩ cách mạng. Qua đó, nâng cao được tinh thần tình yêu với tổ quốc, tích cực cống hiến để phát triển đất nước không phụ công cũng như sự hi sinh to lớn của thế hệ anh dũng hi sinh.
Khi tham gia, đến thăm chuồng bò Côn Đảo, du khách sẽ được tham quan các khu vực giam giữ mà thực dân Pháp và đế Quốc Mỹ xây dựng nhằm đàn áp tinh thần đấu tranh kiên cường của quân dân ta. Chắc chắn rằng, nơi đây sẽ để lại những cảm giác khó quên trong lòng du khách để từ đó một phần hiểu được nỗi đau của các những người yêu nước lớn như thế nào, sự hi sinh đó không một từ ngữ nào có thể tả được.
Với mục đích tra tấn để các chiến sĩ khai thông tin, thực dân đế quốc xây dựng trại giam này. Tại đây, các chiến sĩ bị ngâm xuống hầm chứa phân bò để tra tấn bí mật. Với độ sâu 3m, chứa rất nhiều phân từ động vật là một nỗi ám ảnh của tất cả những ai đã từng đến đây. Năm 1975, khi phát hiện trại giam này, người ta còn tìm được những người còn sống với tiếng kêu cứu thảm thiết và đã bị những con giòi ăn tận sâu vào xương.